TÁC GIẢ TRẦN MINH HỒNG (NORWAY)

CẶP ĐÔI HOÀN HẢO


Người đàn ông tốt không chỉ đơn thuần là những anh chàng bóng bẩy, đẹp trai, cởi mở, lịch lãm, biết ga lăng, đầy đủ về vật chất, học giỏi, tài năng, phong độ.
Mà người đàn ông tốt phải ở nhân phẩm, đạo đức, và cách cư xử… Tuy nhiên người đàn ông tốt về phẩm chất, đạo đức, cũng chưa đủ mà cần phải có thêm những điều kiện khác nữa mới có thể nắm giữ được tình yêu và hạnh phúc đích thực cho cuộc sống của mình. Huấn là người đàn ông như thế…

Ngày ấy Huấn vô tình gặp Hoàng trong thư viện, mà Huấn cứ ngỡ chỉ mỗI một mình Huấn thôi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cái bàn rộng thênh thang ấy.
Có tiếng bước chân nhè nhẹ của một cô gái. Hoàng đi đến và nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra, đặt nhẹ quyển sách và chai nước trên bàn, Hoàng ngồi đọc sách đối diện với Huấn. Cả hai người chưa hề quen biết với nhau. Huấn ngước nhìn cô gái đang ngồi đối diện. Huấn mỉm cười và gật đầu chào cô gái rồi tiếp tục đọc sách. Cô gái đang đọc một quyển sách nghiên cứu về y học, Huấn vô tình nhìn thấy và chợt hiểu ra cô gái ấy đang học ngành -y.

Hoàng thật xinh đẹp trong chiếc áo đầm dài tay màu xanh nhạt. Với mái tóc dài đen huyền thùy mị, gương mặt xinh xắn, làn da trắng mịn màng, Hoàng thực sự thu hút trong cái nhìn của người khác.

Bất chợt Hoàng vô tình làm ngã chai nước trên bàn, chai nước lăn dài đến cạnh chiếc ghế của Huấn đang ngồi. Huấn vội vàng nhặt chai nước lên và đưa tay lau những vết bụi lấm tấm trên chai nước rồi đưa cho Hoàng.
Hoàng nhìn Huấn mỉm cười và thốt lên 3 tiếng “cảm ơn anh.”

Một giọng nói nghe thân quen của cô gái, làm Huấn ngỡ ngàng. Nơi một mái trường ở Vương Quốc Na Uy này khi mà hằng ngày cứ nghe và nói tiếng Na Uy. Bỗng dưng có một giọng nói tiếng Việt nhẹ nhàng như thế, làm sao Huấn không mến thương cho được.

Huấn cũng vội phân bua vài câu tiếng Việt cho vui. Huấn mời Hoàng xuống căng tin và mua tặng cô một chai nước suối, cô cười và đón lấy chai nước.
Không hiểu từ lúc nào, đôi mắt và nụ cười của Hoàng đã khiến Huấn mở lòng ra. Để rồi những cuộc hẹn hò lại đến.

Hằng ngày sau khi tan học, Huấn cùng Hoàng ngồi trên chiếc ghế đá phía sau sân trường để kể cho nhau nghe về chuyện của lòng mình.
Hình ảnh cô sinh viên y-khoa đã quen dần trong trí nhớ của chàng trai đang theo khoa tâm lý học.

Huấn nhớ đến đôi mắt đẹp lung linh như biết cười giữa chiều hoàng hôn của người đẹp y-khoa ấy. Huấn nhớ đến mái tóc đen óng mượt của Hoàng thướt tha bay trong gió.
Nhìn sâu vào đôi mắt của Hoàng , Huấn cảm nhận thấp thoáng yêu thương trong đôi mắt của cô. Huấn mơ đến tình yêu với Hoàng và họ đã yêu nhau kể từ đó.
Huấn ngỏ lời yêu Hoàng như thế nào không quan trọng, điều quan trọng là họ đã yêu nhau, cần nhau.

Và chỉ như thế, một nụ hôn nhẹ cũng đủ khiến cho mùa đông của Norway tan chảy thành những dòng chảy yêu thương, tràn qua mạch đập của đôi trái tim.

Là một cô gái vừa có nhan sắc vừa có học vấn, lại nết na đạo đức. Hoàng chính là mẫu người phụ nữ lý tưởng mà biết bao nhiêu chàng trai mơ ước và theo đuổi… Nhưng với tất cả sự khiêm nhường và kiên nhẫn, cuối cùng Huấn đã chiến thắng và đã tìm thấy tình yêu đích thực cho riêng mình. Và họ cũng đã tìm đến bến bờ hạnh phúc khi mà buổi tiệc cưới kết thúc trong niềm vui hân hoan của hai bên gia đình, họ hàng và bạn bè.

Ảnh: (Tiến sĩ tâm lý Nguyễn Ngọc Huấn và Bác sĩ y khoa
Trần Thị Minh Hoàng.)

TÁC GIẢ TRẦN MINH HỒNG (NORWAY)

TÌNH BẠN

Trong cuộc sống, tình bạn là những giá trị đáng qúy nhất, mà chúng ta phải nên trân trọng để giữ gìn sự bền vững.
Tình bạn, tình đồng nghiệp, là một trong những thứ tình cảm mà chúng ta cảm thấy thoải mái nhất. Vì những mối quan hệ đó là một thứ tình cảm rất tốt đẹp, chúng ta có thể tận hưởng cùng nhau những lúc vui, và cũng có thể san sẽ cho nhau những nỗi buồn và giúp đỡ cho nhau khi cần thiết.


Nhưng trong thực tế không phải tình bạn nào cũng tốt đẹp cả, có đôi khi chúng ta lại hiểu lầm nhau, lợi dụng nhau, hoặc cái tôi của mình qúa lớn để đánh mất đi tình bạn.
Vậy thì chúng ta phải làm thế nào để tình bạn được bền chặt?
Theo tôi, chúng ta phải nhìn lại chính mình và phân tích hành vi của mình đối với người bạn. Chúng ta cần thiết để nắm giữ tình bạn vững bền, hãy kiên nhẫn một chút với người bạn của mình nếu họ có lầm lỗi, hãy phân tích những điều đã xảy ra, và người bạn kia nên nói lời “xin lỗi” nếu nhận thấy mình có lỗi.


Hãy trung thực vì đó là nền tảng cho tình bạn, chúng ta không nên tạo ra sự oán hận hoặc chỉ trích sau lưng người bạn của mình, mà điều tốt nhất là phải đối mặt nhau để giải quyết vấn đề.
Trong tình bạn chúng ta cũng cần quan tâm đến nhau, để tình bạn không dần dần biến mất.


Mặt tích cực trong vấn đề tình bạn cũng rất quan trọng, khi ta có một người bạn đang gặp một nghịch cảnh làm cho họ phải đau khổ, dẫn đến tiêu cực. Nhưng khi có một người bạn tốt đến để giúp đỡ, đem đến sự lạc quan cho họ thì họ sẽ trở nên lạc quan hơn.
Tha thứ cũng là một đức tính về đạo đức của mỗi con người, đôi khi ta cũng nên tha thứ cho người bạn của mình, nếu sự nhằm lẫn ấy chỉ vô tình.
Và ta cũng cần biết lắng nghe, hầu như mọi người thường không muốn lắng nghe người khác, đó cũng là lý do tại sao tình bạn rạn nức. Phải biết chấp nhận sự khác biệt của người khác, vì một người bạn của mình không cùng chung ý nghĩ của mình.
“Tình bạn” là một thuật ngữ khá mơ hồ mà tôi thích nhất.

TÁC GIẢ TRẦN MINH HỒNG (NORWAY)

ĐÊM TRĂNG SÁNG

Anh và cô gặp nhau trong một bữa tiệc cùng một nhóm bạn. Cô tham gia vào âm nhạc và cô có sở thích “hâm mộ” trong văn học và nghệ thuật. Anh ấy là một nhà văn, vừa lãng mạn vừa tình cảm. Khi chia tay sau bữa tối, anh xin số điện thoại di động của cô.
Cô hỏi: “Tại sao?”
Anh cười và nói: “Hẹn hò!”
“Tôi sẽ không đáp ứng điều đó.” Cô nói.
Anh mỉm cười. “Tôi có thể gặp bạn.”
Tuy nhiên, anh không hề liên lạc với cô trong một thời gian dài, thậm chí ngay cả một cuộc gọi cũng không được thực hiện. Lúc này cô đi lấy chồng …


Một hôm, trong một buổi tiệc văn học được tổ chức tại thành phố. Chương trình buổi tối có anh ấy và nhiều giới tinh hoa văn học và nghệ thuật trong thành phố đến tham gia. Đêm đó bài hát là một chủ đề lớn và ca sĩ là cô ấy.
Sáng hôm sau, cô nhận một tin nhắn từ anh. “Chúc mừng sự thành công của chương trình tối hôm qua.” Đó là tin nhắn đầu tiên cô nhận được từ anh ấy.

Hôm nay cô ở nhà với chồng, nhưng vấn đề của ngày hôm qua, đã làm cho cô không vui. Chiều hôm qua, cô đưa vé cho chồng, rủ chồng đến xem cô hát. Nhưng chồng cô nói rằng anh rất bận và có lẽ không thể đi được. Khi buổi biểu diễn kết thúc, khán giả vỗ tay và cô đắm chìm trong niềm vui thành công rực rỡ. Nhưng khi nhìn thấy một chỗ trống trong hàng ghế khán giả, một cảm giác trống rỗng, một  sự vắng bóng hoàn toàn và niềm vui  hụt hẫng trong cô …

Cô ấy nghiêm túc tham gia chương trình, nhưng chồng cô bận đến nỗi anh ấy thậm chí không có thời gian để đến xem? Cô nghĩ rằng có thể đó là một sai lầm khi kết hôn với anh ta ngay từ đầu. Chồng biết cách nghiên cứu công nghệ của mình cả ngày, không coi trọng nghệ thuật của vợ. Giao tiếp với chồng và vợ , giống như một con gà và một con vịt nói chuyện, không thể giao tiếp. Và dường như khoảng cách ngày càng xa nhau …

Khi cô nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động, cô cảm thấy sự cộng hưởng và an ủi của nhà văn có một sự thôi thúc và cô muốn gặp anh ấy. Vì vậy, một cuộc gọi điện thoại đã đến.
Cô hỏi anh trong giọng u sầu:
“Bạn có thời gian để đi ra ngoài không?” 

Anh nghe cô nói đang trong tâm trạng tồi tệ, nhưng anh không hiểu tại sao, anh cẩn thận đề nghị:
“Đi biển, nhìn biển và lắng nghe tiếng sóng?”

Anh lái xe đến đón cô ấy, họ lái xe về phía bờ biển, cách đó hàng chục km. Dọc đường, nghe anh nói chuyện, tâm trạng cô dần mở ra. Trên bãi biển, họ đi chân trần dưới nước, ngắm biển, ngắm bầu trời và lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. Anh kể cho cô nghe văn chương, anh nghe cô nói về nghệ thuật, và hai người có những lời bất tận …

Vào cuối ngày, hoàng hôn cuối cùng nằm rải rác ở mực nước biển và họ đến quầy bán hải sản ở làng chài. Khi món ăn được phục vụ, anh bóc một con tôm, và đưa nó lên miệng cô. Cô hơi choáng ngợp.
“Hãy ăn đi, một người phụ nữ sẽ làm tổn thương một người đàn ông.” Anh nói.

Khi trời tối, họ rời bãi biển và quay trở lại thành phố. Và lúc này họ hiếm nói chuyện với nhau.
Bên ngoài cửa kính xe, ánh trăng bạc phủ kín mặt đất. Không giống như ánh trăng trong thành phố, ánh trăng trên cánh đồng trông đặc biệt sáng.
Cô nói: “Tìm một nơi dừng chân, mặt trăng đẹp làm sao.”

Khi chiếc xe chạy cuối con đường quốc lộ, và rẽ vào khu du lịch cách đó không xa. Anh và cô bước chầm chậm, ánh trăng phủ lên tất cả mọi thứ; cỏ ướt đẫm ánh trăng, mặt hồ phủ đầy ánh trăng, và cô nhìn anh đi bên cạnh, thân thể anh và cô cũng phủ đầy ánh trăng. Đột nhiên, cô có một sự ngưỡng mộ không thể giải thích được đối với anh ta, và cô muốn dành một chút thời gian để chuyển đổi bởi đôi vai dày của anh, cô muốn dựa vào vai của anh ấy.

Ánh trăng này thực sự thích hợp cho sự mơ hồ. Cô ngẩng đầu lên và anh đặt hai đôi môi nóng bỏng.  Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên. Đó là giọng nói của chồng cô:
“Trời có gió, em hãy về sớm hơn, đừng để bị lạnh.” Cô sững người và buông anh ra.

Chiếc xe lái trở lại đường quốc lộ và chạy về phía nhà của cô. Bên ngoài cửa kính xe, ánh trăng bạc vẫn sáng quá …


TÁC GIẢ TRẦN MINH HỒNG (Oslo – Norway)

TÌNH YÊU ĐẸP LUÔN HIỆN HỮU

Sáng nay vẫn giống như sáng ngày hôm qua hoặc sáng ngày mai …
Thói quen hàng ngày của cô là dành thời gian làm việc tại bệnh viện lớn nhất trong thành phố.
Đã 5 năm kể từ khi cô tốt nghiệp đại học và làm việc tại bệnh viện này, nhưng có vẻ như không có dấu hiệu nào cô sẽ gặp người bạn tâm giao của mình ở đây.
Một đồng nghiệp của cô nói đùa rằng:
“Vẫn còn hy vọng, nếu người bạn tâm giao của bạn sẽ đến bệnh viện này?”  

Cô 26 tuổi và chưa kết hôn. Điều tồi tệ nhất là cô đã ở đó trong 5 năm, với một trái tim được coi là trái tim sắt.
Khi cô bước đến thang máy để lên phòng làm việc, thì cô nghe ai đó nói phía sau lưng cô:
“Chào buổi sáng” Đó là giọng nói của một người đàn ông trẻ, thanh lịch và đẹp trai. Anh ta nở trên môi một nụ cười.

Cô ngạc nhiên nhìn anh và lịch sự nói:
“Xin chào.”
Ngay lúc đó, thang máy  vừa mở cửa. Cô đang bước vào thang máy thì anh ta vội nắm lấy tay cô gái lại và khẽ gọi tên của cô.
Cô rất ngạc nhiên khi anh ấy nắm tay và gọi tên của mình. Cô nhìn anh không chớp mắt, để nhận diện anh có phải là người quen?
Và dường như gương mặt này đã có trong trí nhớ của cô, hay đó chỉ là trí tưởng tượng của cô?  Có lẽ gần đây cô đã mơ tưởng quá nhiều về một hoàng tử, người sẽ đón cô tại bệnh viện này và sẽ đưa cô vào một lối đi.

Người đàn ông trẻ tuổi nói:
“Bạn có nhớ tôi không?” Anh hỏi với giọng gợn sóng.
Trong khi cô im lặng thì anh đã nói tiếp:

“Vâng! đây là một anh chàng đẹp trai và trẻ trung như thế này đã được cô hiến máu.”
Anh ta nói và cười.

Tâm trí của cô bắt đầu trôi nổi trong không khí nhảy múa như một phim hoạt hình:
“Xin lỗi, tôi thực sự không thể nhớ khi tôi biết bạn.” Cô lắc đầu và nói.

Anh bắt đầu giải thích sự việc mà anh gặp cô lần đầu tiên:
“Nhớ cách đây 2 năm, tôi là bệnh nhân. Bạn đã giúp khi tôi bị đụng xe ngay trước nhà của bạn, và bạn đưa tôi đến phòng cấp cứu với một khuôn mặt đầy nước mắt, vì tôi mất rất nhiều máu chảy ra từ vết thương. Sau đó tôi phẫu thuật và cần máu AB, tại thời điểm đó bạn đã hiến máu cho tôi.”

Cô nói:
“Vâng … Tôi bắt đầu nhớ vụ việc cách đây 2 năm, người đàn ông trẻ mà tôi đã cứu, khi anh bị tai nạn trước nhà của tôi. Tôi cũng hiến máu cho anh, khi anh thực hiện phẫu thuật.
2 giờ sau khi hiến máu cho anh, tôi và mẹ đi về quê của bà ngoại, bởi vì bà tôi bị ốm nặng. Vì vậy, tôi không biết tin tức gì về anh sau đó.”

Cô đang bối rối về việc làm thế nào để nói lời tạm biệt, nhưng anh ấy vẫn đang còn nắm giữ tay cô.
Nhưng bởi vì đây là giờ làm việc, cuối cùng cô cũng nói lời tạm biệt để đi đến phòng thí nghiệm.

2 ngày sau đó, cô khá ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của những bông hoa hồng, không ghi tên người gửi với những từ:
“Nợ máu sẽ trả cho bạn với một tình yêu suốt đời.”

Cô chợt hiểu ngay đó chính là anh ấy. Đột nhiên anh xuất hiện trước mặt cô và nói:

“Một bệnh nhân của 2 năm trước. Xin lỗi, vì phải mất hai năm để làm cho tôi xứng đáng để nói lời cảm ơn vì lợi ích của riêng mình.
Phải mất hai năm đối với tôi để đảm bảo những giọt nước mắt ai đã rơi trên khuôn mặt của tôi khi tôi bị thương nặng.
Phải mất hai năm đối với tôi để làm cho bản thân mình xứng đáng với tình yêu và yêu cầu bạn kết hôn với tôi.”

Anh nhìn cô âu yếm, khiến trái tim cô đập mạnh và đây là dấu hiệu rằng cô đã yêu anh.
“Tại sao phải mất 2 năm?” Cô hỏi.
Anh ta trả lởi:
“Vì tai nạn làm tôi giảm trí nhớ và khi bộ nhớ quay trở lại, tôi đã cố gắng tìm hiểu về người đã cứu tôi.
Cho đến khi tôi đến gặp bạn, tôi muốn cưới bạn, bạn là thiên thần của tôi, một cô gái rất xinh đẹp mà tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Có vẻ đây là giấc mơ… như cô đã chờ đợi, cuối cùng cô cũng có được người bạn tâm giao. Một chàng trai trẻ đẹp, chân thành và con của một doanh nhân nổi tiếng.

Không có lý do gì để cô từ chối lời cầu hôn của anh ta. Tình yêu đã được vạch ra từ đầu, chỉ có thời gian đôi khi khiến họ phải chờ đợi. Tình yêu của họ rất đẹp. Tình yêu đẹp không lung lay, bền vững và thuần khiết.



TÁC GIẢ TRẦN MINH HỒNG (Oslo – Norway)

 ĐÊM MƯA TÌNH YÊU


Vào một đêm thứ bảy lạnh lẽo. Một cô gái đau đớn và bước đi với đôi giày cao gót của mình trong cơn mưa.

Cơn mưa càng lớn hơn và cô gái đã rơi nhiều nước mắt trong đêm hôm đó. Đôi mắt của cô nói lên tất cả mọi thứ đã được nắm giữ ở phía sau …

Một chàng trai đã cảm thấy điều này trong khoảnh khắc, khi anh ta đã nhìn đủ khoảnh khắc ấy qua khung kính của cửa sổ.

Con đường vắng lặng và ẩm ướt, bầu trời xám đen và mưa không ngừng rơi, để luôn luôn nhớ rằng ai đó đã khóc trong đêm mưa …

Bên trong căn phòng nhỏ, chàng trai đứng bên cửa sổ mà đôi mắt vẫn hướng theo bước chân của cô gái và mang nặng một nỗi buồn …

Có lẽ buổi tối hôm ấy đã viết lên câu chuyện bí ẩn tình yêu của họ …  

Một tình yêu kết thúc trong một đêm mưa, anh ấy đã lo lắng, không chắc chắn về quyết định của mình là đúng.

Nhưng đôi mắt của cô lại một lần nữa cho anh câu trả lời cuối cùng. Cô gái vẫn còn giận anh ấy và quyết định chia tay.

Khi cô đứng dậy ra về, anh ấy muốn nói lời yêu thương cô, nhưng  anh ta đã không thực hiện được trong suốt thời gian họ nói chuyện với nhau. Và cô gái đã bước ra về trong cơn mưa.

Chiếc áo màu trắng của cô đã ướt và dính vào thân thể cô, khiến anh càng yêu cô say đắm. Tóc của cô như ngâm vào nước, đôi mắt cô vẫn bị mờ nhạt vì nước mắt. Những đường nét trang điểm trên gương mặt của cô đã được rửa sạch bởi những giọt nước mưa.

Trước khi anh có thể nghĩ rằng đây là cuộc gặp gỡ cuối cùng, một động lực của tình yêu đã khiến anh ta mở tung cánh cửa ra và anh đã bị lạc bước giữa cơn mưa … Anh chạy nhanh đến để đuổi kịp cô …

Bây giờ anh ấy có thể khóc mà không ngần ngại… Nước mắt của anh và những giọt nước mưa như đã trở thành một.

Anh dừng lại và đứng đối diện với cô, họ nhìn thấy mặt nhau qua ánh đèn đường. Anh nhìn vào mắt cô và nói lời xin lỗi. Cô gái với đôi mắt mơ màng và đẩy anh ấy sang một bên để tiếp tục bước đi trên con đường.

Nhưng anh ta đã nhanh tay nắm lấy tay cô gái lại, và anh rút trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp mà anh đã chuẩn bị từ lâu. Ngay lúc đó anh quỳ xuống và nói lời cầu hôn với cô:

“Xin em đồng ý làm vợ anh nhé?”

Cô gái vẫn đứng im lặng. Nhưng anh ta ngước mặt nhìn lên bầu trời cao và nói:

“Xin bầu trời hãy cho cô ấy biết rằng tôi yêu cô ấy đến mức nào.”

Nói xong anh ta gục đầu vào tay của cô gái như thể hiện lời van xin. Cơn mưa bắt đầu tạnh, và mưa đã rửa sạch những giận hờn, những đau khổ của cô …

Cô tựa đầu vào vai anh và khóc nức nở… Ngay lúc này anh đã ý thức được rằng sẽ không dám làm cho cô phải khóc thêm một lần nữa. Anh ôm cô và thì thầm:

“Anh yêu em và sẽ mãi mãi yêu em. Hãy làm vợ anh em nhé?”

Cô gái gật đầu đồng ý, họ đã dành cho nhau nụ hôn nồng nàn và ấm áp. Xóa tan đi cái lạnh của đêm mưa, có bầu trời cao làm chứng tình yêu của họ.

TÁC GIẢ TRẦN MINH HỒNG (Oslo – Norway)

CHÚC MỪNG NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ 8/3!

Mọi tổ ấm, mọi trái tim, mọi cảm xúc và mọi khoảnh khắc hạnh phúc đều không thể thiếu phụ nữ. Chỉ có phụ nữ mới có thể hoàn thiện thế giới này.

Nhân Ngày Quốc Tế Phụ Nữ, tôi xin Chúc các bà, các mẹ, các cô dì, các chị em phụ nữ, các cháu gái, con gái, được tất cả mọi điều tốt đẹp nhất. Chúc mọi người thật nhiều niềm vui, hạnh phúc và mãi mãi xinh đẹp.

FORFATTER TRAN MINH HONG

GOD INTERNASJONAL KVINNEDAG 8/3!

Hvert hjem, hvert hjerte, hver følelse og hvert lykkelig øyeblikk kan ikke være uten kvinner. Bare kvinner kan perfeksjonere denne verden.
På den internasjonale kvinnedagen ønsker jeg alle mødre, mødre, tanter, søstre, nieser, døtre, alt godt. Ønsker alle masse glede, lykke og for alltid vakkert.

TÁC GIẢ TRẦN MINH HỒNG (Oslo – Norway)

CÂU CHUYỆN ĐỜI THỰC

Đó là một buổi sáng cuối tuần, cô gái trẻ xinh xắn ra khỏi nhà để họp mặt những người bạn học cũ. Đường phủ đầy tuyết nên cô đang di chuyển với tốc độ khoảng 40 km/h.

Mắt cô bị thu hút vào một người đàn ông lớn tuổi đang chầm chậm di chuyển bằng nạng trên vỉa hè dọc theo con đường.

Ông ấy mặc một chiếc áo khoác sạch sẽ, một chiếc mũ mùa đông bằng lông thú lớn và chiếc quần dài ấm áp được nhét vào đôi ủng.

Ông không bước bằng chân trái, nhưng ngay cả khi có nạng, ông cũng vô cùng khó khăn để di chuyển trên con đường trơn trượt. Ngay lúc đó, chân phải của cô tự nhả chân ga và nhấn chân phanh. Cô đỗ xe gần trạm xe buýt. Cô dừng lại và hỏi ông cụ liệu cô có thể cho ông đi nhờ không?

Ông cụ trả lời: “Vâng, điều đó sẽ rất tuyệt.”

Cô đỡ ông lên xe và hỏi ông đi đâu?

Ông thở dài nặng nề và nói: “Tôi muốn đến thăm vợ tôi.”

Trong xe, ông cụ bắt đầu hơi rùng mình, hình như ông đã có thời gian lạnh cóng trên đường phố. Cô bật máy sưởi ghế cho ông và vặn nhỏ nhạc.

Một lúc sau, ông cởi khuy áo khoác, rút ​​từ trong ngực ra 5 bông hoa cẩm chướng đỏ và nói:

“Ôi cháu gái, cảm ơn cháu rất nhiều, 10 phút nữa ông sẽ ở bên vợ với sự giúp đỡ của cháu. Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng tôi – 55 năm kể từ ngày cưới, và hôm nay tôi tròn 85 tuổi.”

“Ồ, cháu chúc mừng ông nhé!” Cô gái mỉm cười và nói.

Cô gái không hỏi ông cụ tại sao vợ chồng ông không sống với nhau và tại sao ông phải chống nạng vượt qua quãng đường như vậy để gặp bà?

Cô không biết vì sao, có lẽ vợ ông cụ do tuổi tác, hoặc bà ấy hiện đang bị bệnh, vì vậy ông đã tự mình đến với bà cụ?

Khi cô gái lái xe qua một ngã tư chính. Ông nói với cô rằng sau đèn giao thông tiếp theo, cháu cần rẽ phải và dừng lại sau 200 mét.

Cô gái làm theo lời ông cụ nói, khi cô dừng xe lại, cô không thể tin vào mắt mình và trong giây lát, cô chết lặng đi vì bất ngờ… Trước mắt cô là một nghĩa trang.

Ông cụ nói:

“Cháu gái, đừng lái xe đến gần lối vào, nếu không mấy ngày nay tuyết rơi nhiều như vậy, cháu sẽ không chạy xe ra được đâu.”

Ông cài khuy áo khoác, ôm chặt bó hoa và với sự giúp đỡ của cô gái bước ra khỏi xe.

“Cảm ơn cháu gái, cảm ơn cháu thật nhiều! Tôi đã đến thăm vợ tôi mỗi cuối tuần trong 4 năm nay và lần đầu tiên trong suốt thời gian đó tôi được đi nhờ xe của cháu. Cháu có một trái tim rất nhân hậu và đôi mắt rất đẹp. Hãy khỏe mạnh.” Vừa nói xong, ông cụ quay lại và bước đi…

“Ông ơi!” Cô gái gọi ông cụ.

Tại sao lại là năm bông hoa cẩm chướng vậy ông?

“Vì tôi thường tặng cho bà ấy như thế khi bà ấy còn sống, mặc dù thực tế là bà ấy ở gần hơn nhiều so với khoảng cách mà tôi đến đây.”

Ông cụ cười và dùng ngón tay chỉ vào tim của mình.

“Thật không thể tin được, ông đến đây mỗi tuần, mặc dù thực tế là chân của ông bị đau?” Cô gái nói.

“Cháu thấy đấy, tôi yêu bà ấy rất nhiều, và việc đến đây không phải là gánh nặng đối với tôi. Nhưng chẳng bao lâu nữa tất cả sẽ kết thúc. Các bác sĩ chẩn đoán, tôi còn vài tháng nữa, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ vô cùng hạnh phúc được gặp vợ mình.”

Ông cụ nói tiếp:

“Cảm ơn cháu gái, bạn nhất nhân hậu. Bạn đặt tôi trong xe của bạn, cho tôi sự ấm áp và thoải mái. Nó không phải là một phép lạ sao? Tất nhiên, một phép lạ! Vâng, ngay cả những gì – với đôi mắt đẹp, nụ cười rộng mở và trái tim nhân hậu. Cảm ơn cháu gái. Hãy khỏe mạnh.”

Cô gái nghẹn ngào, đứng nhìn ông cụ bước đi trên đôi nạng và với bó hoa gồm năm bông hoa cẩm chướng, ông đã đến thăm vợ của mình hàng tuần trong bốn năm nay.

Những bông hoa cẩm chướng của ông ấy rực rỡ đến nỗi cô dường như chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đỏ hơn chúng trong đời.

Cô nhớ cách ông ấy đặt tên chính xác khoảng cách 200 mét mà cô dừng lại, rẽ vào đường chính. Tất nhiên, ông ấy biết rằng ở đây chính xác là 200 mét. Bởi vì đôi chân của ông, ngay cả khi chống nạng, sẽ tốt hơn đồng hồ đo quãng đường trong xe của cô và có thể xác định chính xác quãng đường đã đi.

Cô đứng đó và gió thổi tung mái tóc của cô, nhưng cô không quan tâm. Cô không quan tâm mái tóc của mình trông như thế nào. Điều mà cô đã làm vào buổi sáng hơn một giờ đồng hồ. Những cảm xúc khiến cổ họng cô nghẹn lại và cô cảm thấy những giọt nước mắt nhỏ lăn dài trên đôi má.

Cô thầm nghĩ:

Trong mắt của ông cụ không có một giọt đau buồn, hay phàn nàn về số phận của mình. Đôi mắt ông tràn ngập niềm vui và nói rằng sắp tới sẽ gặp gỡ với người mình yêu. Ông cụ thực sự yêu vợ của mình, và đây là kiểu tình yêu đích thực. Mặc dù bệnh tật, ông ấy là một người đàn ông hạnh phúc.

Khi trở lại xe, cô phát hiện trong điện thoại của mình có hai cuộc gọi nhỡ, nhưng cô không gọi lại cho bất kỳ ai. Bây giờ cô muốn im lặng, không muốn nói chuyện với bất cứ ai.

Cô bật nhạc to hơn một chút, nhấn ga mạnh hơn một chút và lái xe đến cuộc họp mặt những người bạn như đã định. Cô vẫn cảm giác một chút buồn len lõi vào tâm hồn của mình.

TÁC GIẢ TRẦN MINH HỒNG (Oslo – Norway)

GHÉP LẠI MẢNH VỠ

Trong sự im lặng của màn đêm, một tiếng vỡ làm gián đoạn bước đi của dòng nước dọc theo bờ sông. Tiếng thở dài buồn bã của một kẻ cô độc với trái tim chứa đầy tro cốt của tình yêu.

Dưới bầu trời đầy sao mà những đám mây không cho phép nhìn thấy, một vầng trăng sáng và mượt, ở giữa một khoảng trống mở ra, chỉ ra nơi một người đàn ông đã mất đi niềm hy vọng.
Anh khao khát sự chăm sóc, sự dịu dàng, tình yêu chân thành thực sự của một người phụ nữ. 

Khi anh còn là một chàng trai trẻ, anh đã chạm vào trái tim của một người phụ nữ trẻ đẹp. Anh cảm thấy hạnh phúc, niềm đam mê tuổi trẻ, ngọt ngào, những cử chỉ ân cần, những nụ hôn chân thành và say đắm, những thành tựu tình yêu của anh.
Những khoảnh khắc tuyệt vời mà họ đã dành cho nhau, có thể nói “tình yêu đầu tiên” tỏa sáng tốt hơn mặt trời, nó tràn đầy năng lượng. Anh tin tưởng vào tình yêu của đời mình, anh ước mơ được kết hôn với cô ấy. Nhưng, cuối cùng là một tiếng thở dài, đau khổ …

Nghiền nát.
Khi hạnh phúc không còn, tinh thần anh tan vỡ, những đêm buồn mất ngủ. Anh nhai cuộc đời mình…
Bây giờ, anh nhận ra mình không còn có thể chiến đấu, vì anh không còn là trung tâm của chàng trai trẻ ham muốn, anh không còn muốn yêu cô ấy nữa, vì anh không còn giá trị trong đam mê. Anh không còn muốn lập gia đình nữa, anh không cần người bạn đời. Anh khao khát được tự do. Thất bại đã nghiền nát tâm hồn vốn đã dày vò của anh, và chỉ tin rằng có thể một ngày nào đó anh có thể thức dậy vào một buổi sáng với ánh mặt trời.

Ra đi.
Anh ra đi. Cô ấy bị tổn thương bởi sự chia ly và bị dằn vặt vì hối hận. Cô biết mình đã làm tổn thương chàng trai trẻ, khi cô từ chối lời cầu hôn của anh ấy.
Cô yêu một chàng trai trẻ từ một gia đình giàu có. Họ bắt đầu gặp nhau và giữa họ có một tình cảm sâu đậm. Thật không may, gia đình của chàng trai trẻ đã phản đối mối quan hệ này. Họ đe dọa sẽ gửi con trai của họ đến Mỹ và sống ở đó. Đó là lý do tại sao cô từ chối lời cầu hôn của anh ấy.

Cô đã nhận thấy rằng; tình yêu của anh chân thành và thuần khiết, nhiều lời nói tử tế, những cái ôm mà cô tin tưởng, không gì khác hơn là một hình ảnh đẹp, ngọt ngào, sâu đậm trong tâm hồn của một người phụ nữ!

Nước mắt cay đắng rơi ra từ tiếng khóc đau đớn của cô, những lời tự trách móc mình đã tích lũy, và điều này một lần nữa làm trái tim cô đang trổi dậy trong hạnh phúc, để chờ đợi một ngày được hội ngộ cùng anh ấy. Và thời gian kéo tấm màn ra khỏi thực tại tồi tệ, cô thấy mình già hơn trước. Trong tuyệt vọng, cô vẫn cố gắng cứu vãn mối quan hệ của họ. Có lẽ thế giới tuyệt vời đó vẫn chưa sụp đổ.


Một buổi chiều. Bỗng dưng tiếng chuông cửa reng lên, cô ra mở cửa … Trái tim cô đập mạnh, khi anh ấy đang hiện diện trước mắt cô, trên tay anh cầm một đóa hoa hồng đỏ. Cô bắt đầu nhận được những tín hiệu tuyệt vời của cơn lốc tình yêu…Định mệnh đã chỉ ra một ngày đẹp trời cho họ hội ngộ nhau. Đằng sau một khoảng lặng nhiều lần tình yêu bị che giấu. Họ đã im lặng, im lặng và chờ đợi, im lặng mà không xúc phạm gì nhau. Và cuối cùng họ kết hôn cùng nhau. Họ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, mọi thứ cho tình yêu, cho cuộc sống mới hoàn hảo hơn. Và giá trị tình yêu tăng lên khi họ vượt qua chướng ngại vật để giành chiến thắng.

FORFATTER TRAN MINH HONG

INTELLIGENS ELLER VAKKER

En leser spurte meg:
“Hva synes du er viktigst, visdom eller skjønnhet?”
Jeg liker veldig godt dette interessante spørsmålet! Hvis du stilte meg dette spørsmålet da jeg var 18, ville valget mitt vært intellektuelt. For på den tiden hadde jeg mange drømmer og ambisjoner, som orienterte utdanningen min mot en god fremtid…

Men, etter alle disse årene med oppturer og nedturer i livet, tror jeg skjønnhet er viktig!
I den vakreste alderen, streber etter å være vakker!

Utseende er veldig viktig. I dagens samfunn, i omgangen med fremmede, vinner ofte vakre mennesker over stygge mennesker.
Du vet! Ettersom tiden går, er den vakreste personens liv ungdom. Vakkert kledd ungdom.


Men når vi er unge, forventer vi ikke at etter å ha kommet inn i middelalderen, vil vi bli fetere.
Jeg husker da jeg var student, sa en kjekk fyr i klassen min til meg:
“Du er så pen, jeg elsker å se på ansiktet ditt.”

Den gang trodde jeg at beina ikke var så ille, men dessverre gikk jeg glipp av det beste øyeblikket å ha på meg en pen minikjole.


Kvinner, spesielt vietnamesiske kvinner, observerer og vurderer ofte ikke utseendet deres nøye. Siden de er sjenerte, forstår ikke styrken deres før det er for sent, er ikke dette synd?

Men hvor vakkert er det? Hvor er skjønnheten som er tidløs og tåler tidens tann? Se tilbake på visdommen og arven fra våre forfedre.
I de fredelige og gode årene, søk din allsidige skjønnhet!


I min samtale med psykolog Victoria Tran Huynh. Psykolog Dr Victoria anser utseendet som den minst viktige faktoren i undersøkelsen. Den kollektive evnen til “forførelse”, “uttrykk av følelser” og “personlig interaksjon” beseirer fysisk skjønnhet.

Du vet! Det er folk med pene ansikter og velkledde, men jeg føler at de fortsatt ikke er pene. Men det er også folk som kler seg godt, har enestående temperament, er generelt harmoniske, jeg føler de er virkelig vakre.


Denne skjønnheten er personlig og kan ikke kopieres. Det kommer fra hver enkelt, rent en slags visdom og dyktighet.
Vi faller ofte i fellen med å misforstå skjønnhet, og fokuserer bare på skjønnheten i “ansiktet”.
“Omfattende skjønnhet” er nøkkelen for andre for å se om vi virkelig er vakre eller ikke. Og kanskje er du også veldig vakker i mine og andres øyne?

Vær sikker på dette. Fordi skjønnheten i sjelen din er den mest dyrebare skatten.


(Bilde av psykolog Victoria Tran Huynh)